Khi tôi chín tuổi tôi đi cắm trại mùa hè lần đầu tiên và mẹ tôi đóng hành lý cho tôi đầy một va ly toàn sách với tôi đó là một việc hoàn toàn tự nhiên. Bời trong gia đình tôi đọc sách là hoạt động nhóm thiết yếu điều này nghe có vẻ rất thiếu tính giao du xã hội với các bạn, nhưng với chúng tôi đó chính là một cách khác để hòa đồng Bạn có sự gần gũi thể chất với gia đình ngồi ngay cạnh bạn. nhưng bạn lại cũng có sự tự do để rong khắp những vùng đất phiêu lưu trong tâm trí bạn và tôi đã có ý tưởng này rằng trại hè cũng sẽ diễn ra y như thế, nhưng còn hay hơn (cười) Tôi tưởng tượng ra cảnh 10 cô bé trên mạn thuyền thoải mái đọc sách trong bộ đồ ngủ giống nhau
Trại hè giống như một bữa tiệc không rượu Và ngay vào ngày đầu tiên cô giám thị tập hợp chúng tôi lại và cô dạy chúng tôi lời cổ vũ mà cô nói chúng tôi sẽ làm mỗi ngày trong suốt cả mùa hè để thấm nhuần tình thần trại và lời cổ vũ đó như thế này "Ồ-N À-O-O" đó là cách chúng ta đánh vần ồn àoo ồn àoo, ồn àoo, nào hãy ồn àoo Y.eah Cả đời này tôi mãi vẫn không thể hiểu ra tại sao chúng tôi phải ồn ào, và tại sao chúng tôi phải đánh vần chữ đó sai. (cười) Nhưng tôi thuộc lòng bải cổ vũ. Tôi học thuộc cùng với mọi người. Tôi cố hết sức có thể. Và tôi đợi đến lúc tôi có thể ngồi xuống và đọc sách.
Nhưng lần đầu tiên mà tôi cầm cuốn sách ra khỏi va ly, bé gái tuyệt nhất trong khu lại gần tôi và hỏi "sao bạn lại im lặng như thế ?"-- im lặng, dĩ nhiên rồi , đó là từ hoàn toàn trái ngược với Ồ-N À-O-O Và lần thứ hai tôi thử, giám thị đến gặp tôi với bộ mặt lo lắng và lập lại tình thần cắm trại và nói chúng ta nên cố gắng để hòa đồng.
Và thế là tôi cất sách đi, vào va ly và nhét dưới gầm giường, và đó là nơi những quyển sách ở cả mùa hè. Tôi cảm thấy hơi tội lỗi về điều này. Tôi cảm thấy như thể những quyển sách cần tôi, và chúng kêu gọi tôi mà tôi lại bỏ rơi chúng. nhưng tôi bỏ rơi chúng thật và tôi đã không mở vali lần nào nữa cho đến khi tôi quay về nhà vào cuối mùa hè.
Giờ tôi mới chỉ kể cho các bạn nghe một câu chuyện về lần cắm trại hè. Tôi có thể kể cho bạn 50 câu chuyện khác nữa như thế-- tôi chỉ toàn nhận được những thông điệp rằng bằng cách nào đó, tính cách im lặng và hướng nội của tôi không phải là cách đúng, rằng tôi nên cố để trở nên hướng ngoại hơn. Và sâu trong tâm khảm, tôi luôn cảm thấy rằng điều này sai rằng những người hướng nội rất tuyệt khi họ là chính họ Nhưng nhiều năm tôi từ chối trực giác này và, trong tất cả các nghề, tôi trở thành một luật sư của phố Wall, thay vì trở thành một nhà văn như tôi hằng mong muốn-- một phần vì tôi cần chứng tỏ với bản thân rằng tôi cũng táo bạo và quả quyết. Tôi luôn đi đến những quán bar đông đúc trong khi tôi thực sự muốn một bữa tối với những người bạn. và tôi lựa chọn những hành động tự phủ định bản thân mình như thế một một phản xạ tự nhiên, đến nỗi tôi không phát hiện ra mình đang làm như thế.
|
Copyright 2014 - 2019 © thietbiotoviet.com All Rights Reserved!